hóng lén lút bên khách hàng bướm non, nhỏ. Chợt điện thoại đổ chuông… Là anh Lực gọi. Tôi dừng những suy nghĩ miên man về quá khứ. Thầm nghĩ, nếu lần đầu của mình mà là anh Lực, thì có phải sẽ tuyệt vời hơn nhiều hay không? Tôi bắt máy: – Dạ em nghe ạ! – Em đang ở đâu đó? – Dạ em vẫn đang ở khách sạn. – Ô. Vậy chưa đi ăn sáng luôn à? Thích đi ăn hay là anh mua về cho? – Đương nhiên phải ra ngoài ăn ạ. Hihi… – Ok. Anh về đón. Tôi nói số phòng cho anh, trà xanh cưỡng hiếp cùng em nhân viên ngực to cúp máy, lăn qua lộn lại thân thể trần truồng trong chăn… Tôi sẽ ăn anh trước khi ăn